Kẻ giúp việc giỏi giangSau khi đăng tuyển người giúp việc, một ông nhà giàu nhận được đề nghị thử việc của một con chó, một con mèo và một con rết.
Ngày đầu tiên ông ta giao cho chó, mèo và rết lượng công việc như nhau rồi đi công tác. Chỉ có mèo và rết hoàn thành còn chó làm được nửa chừng thì mệt nằm lăn ra ngủ. Khi về, ông chủ đuổi việc chó dù cho chó giải thích rằng mình phải có thêm nhiều tay nữa mới làm hết được khối lượng công việc đó.
Ngày thứ hai ông ta chia đôi công việc cho mèo và rết. Khi trở về lại thấy mèo nằm ườn vì mệt và rết lại hoàn thành hết công việc. Dù mèo cũng cố giải thích như chó nhưng ông ta cho rằng rết chăm chỉ nên đuổi việc mèo và quyết định ký hợp đồng với rết.
Hôm sau, ông chủ sai rết làm tất cả công việc của chó và mèo rồi đi. Khi về rết lại hoàn thành hết. Ông ta hài lòng thưởng cho rết rồi sai rết đi mua báo.
Chờ mấy tiếng không thấy rết về, ông ta chạy đi tìm thì thấy rết đang ngồi ngoài cửa. Ông liền mắng:
- Tao sai mày đi mua báo sao giờ này vẫn ngồi đây?
- Dạ, thưa ông chủ, tôi vẫn chưa đi xong hết giày ạ!
Khám phá bất ngờ"Thưa thầy, xin phép thầy cho em hỏi một câu thôi được không ạ?", một sinh viên hỏi vị giáo sư già đang đi trong hành lang một trường đại học.
- Tất nhiên, em có vấn đề gì chưa hiểu về bài giảng à?
- Dạ không, chỉ là vấn đề cá nhân. Em không rõ mỗi khi thầy đi ngủ thì thầy để bộ râu phía trên hay cho vào trong chăn?
- Ừm, một câu hỏi rất lý thú, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi sẽ trả lời em sau nhé - vị giáo sư trả lời sau một hồi suy nghĩ.
- Dạ, em cảm ơn thầy.
Một tuần sau, vị giáo sư mặt xanh xao, mắt thâm quầng gặp lại chàng sinh viên nọ liền túm lấy ngực áo cậu ta:
- Lẽ ra thầy phải cho em vài nắm đấm mới được! Suốt cả tuần nay, thầy không ngủ được vì không biết để bộ râu ở đâu. Nằm thế này cũng bất tiện, nằm thế kia cũng bất tiện... chỉ vì thắc mắc của em!
Học... đi bộCuối cùng, tôi cũng quyết định đăng ký học... đi bộ để lấy bằng. Bà xã cằn nhằn: "Anh đúng là dở hơi. Ai đời đi bộ mà cũng học, rồi thi lấy bằng như đi xe...".
Mặc kệ, phụ nữ nói hơi đâu để ý. Biết đâu mai mốt người ta phổ cập luật đi bộ, mình khỏi phải học! Tôi giả bộ năn nỉ:
- Em không thấy người ta xem mảnh bằng quan trọng cỡ nào sao? Có người vì cái bằng mà phải... học đại. Vả lại, thành phố cũng đang thí điểm nhiều phố đi bộ như ở nước ngoài. Học để biết đi đứng thế nào mà xe không đụng mình. Chuyện đi thi để lấy bằng lái xe là xưa rồi. Mình phải học đi bộ trước để đón đầu!
- Tui phải sợ... cái miệng lưỡi của anh luôn - Bả nói - Muốn ngăn nào được ngăn nấy hà! Sẵn anh đi khám sức khoẻ luôn xem lục phủ ngũ tạng có vấn đề gì không?
Tôi sung sướng biết chừng nào trước cái gật đầu của bà xã. Thế là tôi chạy một mạch đến nhà văn hóa ghi danh vào lớp học... đi bộ. Thời gian học diễn ra trong... một buổi, cơ bản cũng giống như học để thi lấy bằng lái xe hai bánh, kể cả việc phải đội mũ bảo hiểm khi đi đường. Người dạy giải thích: “Chuyện này nghe hơi lạ, nhưng rồi cũng sẽ quen thôi. Nếu lỡ vì lý do nào đó mà ngã, không sợ bị chấn thương sọ não; nhánh cây gãy, nước bọt "từ trên trời rơi xuống" cũng không ảnh hưởng đến đầu”... Nghe cũng hay hay.
Cầm mảnh bằng... đi bộ trong tay, tôi khoe bà xã. Bả bĩu môi:
- Có bằng rồi nhắm có áp dụng được những gì đã học không mới quan trọng.
Tôi cười trừ. Một hôm, trên đường đi bộ từ chợ về nhà, tôi tạt vào quán giải khát uống ly nước ngọt. Ngồi uống nước mà đội nón bảo hiểm hơi kỳ, tôi giở ra để xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Do chưa quen, đến khi đi quên mất cái nón bảo hiểm. Khi anh cảnh sát giao thông hỏi giấy tờ tôi mới sực nhớ thì đã... muộn rồi.
- Anh đã vi phạm không đội mũ bảo hiểm trên tuyến đường bắt buộc, nên đành phải giam phương tiện...
- Vậy là tôi bị giam à? - Tôi ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Cũng giống như xe hai bánh thôi, giam 10 ngày - Anh cảnh sát giao thông trả lời.
Thế là tôi được đưa về ngôi nhà tạm không có vách trên bãi đất trống. Ở đó có rất đông người như tôi. Tôi xin phép anh cảnh sát giao thông điện thoại về báo cho vợ con biết. Anh ta lắc đầu:
- Anh thấy mấy chiếc xe giam ở bãi đất trống bên cạnh chịu cảnh dãi nắng dầm mưa có báo về cho ai biết đâu! Các anh ở trong nhà là may lắm rồi...
Tôi hoảng hốt, vùng vẫy la lớn: "Em ơi! Em ơi! Anh ở đây này!" đến khản cổ rồi... thức giấc. Bà xã lay tôi: "Anh mơ gì la lớn vậy?". Chẳng lẽ khai thật, đành vớt vát câu "nịnh đầm": "Thấy em đi lạc, anh gọi lại ấy mà!".
Có hay không? nếu không để tớ tìm chuyện khác!